Người phụ nữ bỏ rơi chồng con, 11 năm sau bị ung thư máu, quay về đòi con trai hiến tủy

Sau 11 năm rời bỏ chồng con, người phụ nữ đột ngột quay về nhưng không phải để hòa giải, mà là để xin con trai hiến tủy cứu sống mình.

Buổi tối ngày 10/12/2016, Trần Bân 16 tuổi đang học thêm thì bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra ngoài. Cậu tưởng rằng cô giáo muốn thảo luận chuyện học hành với mình, nào ngờ cô lại nói: “Gia đình em đã xảy ra chuyện”. Nghe thấy vậy, Trần Bân vô cùng hoảng hốt, lập tức hỏi lại: “Đã xảy ra chuyện gì với bố em ạ?”. Cô giáo có chút kinh ngạc rồi nói tiếp: “Bố em không sao nhưng mẹ em đang nằm viện”.

Câu trả lời sau đó của Trần Bân nằm ngoài sự mong đợi của cô giáo. Gương mặt cậu từ lo lắng chuyển sang lãnh đạm rồi nói: “Em không có mẹ. Nếu không có chuyện gì thì em quay về học tiếp đây ạ”. Cô giáo hết sức ngạc nhiên bởi Trần Bân là một cậu bé ngoan ngoãn, sao lại nói như vậy về mẹ của mình? Câu chuyện phải bắt đầu từ 11 năm trước.

Ham hư vinh, rời bỏ chồng con

Năm 2005, Trần Bân khi ấy mới 5 tuổi, gia đình chuyển từ vùng quê của tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc, lên thành phố sống. Nào ngờ, khi cuộc sống vật chất được cải thiện cũng là lúc hạnh phúc gia đình rạn nứt.

Sau khi đến thành phố sống, mẹ của Trần Bân là Vương Huệ Phương bắt đầu tiếp xúc với cuộc sống mới, những thú vui mới. Cô thích đi mua sắm và chơi bời với bạn bè, được tiếp xúc với nhiều người hơn, dần dần cảm thấy người chồng quê mùa không còn phù hợp với mình nữa. Trong cuộc sống xa hoa và đủ đầy, Vương Huệ Phương đã đánh mất chính mình.

Bố của Trần Bân là Trần Chí Kiến cũng nhận ra sự thay đổi của vợ nhưng anh vẫn tin tưởng vợ, nghĩ sự việc chưa đến mức nghiêm trọng. Cho đến một hôm, cô Vương Huệ Phương đi uống rượu về muộn, vừa bước vào cửa nhà đã mắng mỏ chồng. Trần Chí Kiến cũng bức xúc với thái độ của vợ nhưng chưa kịp nói gì thì cô ấy đã nói một câu như “sét đánh ngang tai”: “Chúng ta hãy ly hôn đi”.

Không lâu sau, 2 vợ chồng đưa nhau ra tòa để phân chia tài sản và quyền nuôi con. Trần Chí Kiến nhận thấy rõ ràng Vương Huệ Phương không muốn giành quyền nuôi con, vì vậy đã tự nguyện trao quyền sở hữu nhà và xe cho cô ấy. Trần Chí Kiến rất buồn và thương con trai nhưng không còn cách nào khác. Sau khi làm thủ tục ly hôn xong xuôi, anh quyết định đưa con trai về quê sinh sống.

Nhờ sự chăm chỉ và chịu khó, Trần Chí Kiến đã lo cho con trai một cuộc sống đầy đủ, không để vụ ly hôn cản trở sự phát triển của con. Trần Bân cũng rất hiểu chuyện, luôn ngoan ngoãn và hiếu thảo, còn học được đức tính cần cù của bố, biết ơn bố đã nuôi nấng mình. Tuy vậy, trong lòng cậu khó tránh khỏi tổn thương khi nghĩ về mẹ. Trong suốt quá trình trưởng thành của Trần Bân không hề có bóng dáng của người mẹ Vương Huệ Phương.

Biến cố khi phát hiện bị ung thư máu

Không giống như Trần Chí Kiến, Vương Huệ Phương vẫn tiếp tục sống ở thành phố hậu ly hôn. Cô mua một căn nhà rồi cho thuê, có khoản thu nhập cố định, cuộc sống rất dư dả. Vương Huệ Phương đầu tư bất động sản đúng lúc giá cả đất đai tăng mạnh, vận may cứ liên tục đến.

Cuộc sống sang chảnh cũng làm Vương Huệ Phương hoàn toàn quên đi chồng cũ và con trai. Có lần, khi được hỏi về chuyện hôn nhân, cô nói rằng mình đã ly hôn và chưa sinh con. Thế nhưng cuộc đời không ai đoán trược được điều gì. Một ngày tháng 1/2016, Vương Huệ Phương trở về nhà sau bữa tiệc với bạn bè, đi đánh răng thì thấy nướu chảy ra rất nhiều máu. Ngày hôm sau, cô vội vàng tới bệnh viện thăm khám.

Kết quả kiểm tra như một tiếng sét giáng xuống đầu Vương Huệ Phương, bác sĩ nhận định rằng cô đã bị bệnh bạch cầu, hay còn gọi là ung thư máu. Không có chồng con bên cạnh, cô phải gọi bố mẹ ruột từ quê lên chăm sóc.

Ban đầu, Vương Huệ Phương nghĩ rằng việc tìm tủy xương để thay sẽ không gặp nhiều khó khăn, cô vẫn có cơ hội sống tiếp, nhất là khi cô có kinh tế khá giả. Tuy nhiên, sau hơn 5 tháng trôi qua, Vương Huệ Phương vẫn không thể tìm được tủy xương thích hợp, những đợt hóa trị hàng tháng khiến cô kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Dù có thu nhập cao nhưng việc nằm viện và điều trị dài ngày cũng khiến cô bắt đầu gặp khó khăn.

Sau đó, Vương Huệ Phương được chuyển đến Bắc Kinh nhưng sức khỏe của cô ngày một yếu đi, tóc cũng rụng hết. Nằm trên giường bệnh, Vương Huệ Phương bất chợt nhìn thấy một người mẹ đang bế con. Cô nhớ ra mình cũng có một cậu con trai hiện đã 16 tuổi. Đó dường như là niềm hy vọng duy nhất của cô, vì vậy đã nhờ mẹ mình tìm đến chồng cũ Trần Chí Kiến.

Đòi con trai hiến tủy và cái kết

Không mất nhiều thời gian để mẹ của Vương Huệ Phương tìm được anh Trần Chí Kiến. Biết chuyện của vợ cũ, anh Trần Chí Kiến tỏ ra thương xót, nhưng khi biết được ý định xin con trai h.iến t.ủy xư.ơng của vợ cũ, anh lập tức đáp trả cứng rắn: “Trần Bân không có mẹ”. Trong lòng Trần Chí Kiến, anh vẫn chưa thể tha thứ cho người phụ nữ đã rời bỏ mình và con trai, không có bất cứ sự kết nối nào suốt 11 năm qua.

Trước sự từ chối thẳng thừng của Trần Chí Kiến, mẹ của Vương Huệ Phương đã gọi điện báo cho con gái. Nào ngờ, cô ta lại nói thêm: “Mẹ đưa tiền cho họ. Hỏi họ cần bao nhiêu, con sẽ cung cấp đầy đủ”. Trần Chí Kiến tất nhiên không cần tiền, cái anh cần là tình cảm gia đình, vì vậy càng p.hẫn n.ộ hơn khi nghe điều này.

Mẹ của Vương Huệ Phương g.ào kh.óc ngoài cửa con rể cũ: “Nó còn trẻ, không thể ra đi sớm như vậy được”, nhưng Trần Chí Kiến không quan tâm. Không biết làm thế nào, mẹ của Vương Huệ Phương lại gọi điện cho giáo viên của cháu trai Trần Bân, tuy nhiên cậu cũng phủ nhận người mẹ này.

Kỳ thực trong lòng, Trần Bân cũng không biết phải đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của mẹ như thế nào. Dù là m.áu m.ủ nhưng Trần Bân không có bất kỳ ký ức hay sự kết nối tình cảm nào với mẹ. Trần Bân hạ quyết tâm không muốn c.ứu giúp người phụ nữ xa lạ đó nhưng đứng trước sự cầu xin tha thiết của bà ngoại, cậu cũng không thể không suy nghĩ. Anh Trần Chí Kiến cũng rất tôn trọng suy nghĩ và quyết định của con trai mình.

Vài tháng sau, Vương Huệ Phương vẫn tiếp tục hóa trị trong bệnh viện. Cô đã tự quay một video rồi gửi cho con trai, nói về sự hối hận với hành động năm xưa của mình, mong con tha thứ. Cuối cùng, Trần Bân đã quyết định đợi thi cử xong xuôi sẽ đồng ý hiến tủy để c.ứu sống mẹ mình. Cậu hiểu rằng tình mẫu tử là không thể d.ứt b.ỏ và không muốn bản thân trở thành k.ẻ b.ất hi.ếu, sau này phải h.ối h.ận. Mặc dù vậy, Trần Bân vẫn nói rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho việc mẹ đã rời bỏ mình và bố.

Bất chấp bỏ chồng theo đại gia, người phụ nữ đẹp gặp bi kịch không ngờ

Anh trai và chị dâu cũ của tôi có 4 năm yêu nhau thời đại học. Mối tình của họ vẫn luôn được bọn tôi ngưỡng mộ ví như chuyện tình cổ tích giữa đời thường bởi sự đẹp đôi cả về ngoại hình, lẫn tính cách. Chị khi ấy là hoa khôi của trường còn anh là mẫu người bao cô gái theo đuổi.

Ra trường cả hai anh chị đều thi đỗ công chức và làm việc ở tỉnh.

Cuộc sống càng viên mãn khi họ đón con gái đầu lòng. Đồng lương công chức chỉ đủ ăn đủ mặc nên đôi khi giữa anh chị không tránh được những mâu thuẫn, va chạm nhẹ. Nhưng cuộc sống mà, “bát đũa còn có lúc xô” huống chi là vợ chồng. Với người ngoài nhìn vào, họ vẫn là cặp vợ chồng hạnh phúc, hình mẫu lý tưởng.

Thế nhưng, chị dâu tôi lại không cho rằng đó là hạnh phúc mà luôn bất mãn về cuộc sống. Chị chê gia đình tôi nghèo, chê anh an phận không biết phấn đấu, kiếm tiền “xây nhà lầu, mua xe hơi” cho vợ con. Trong những cuộc cãi vã, chị luôn so sánh anh tôi với những người bạn chị.

Lần nào cũng vậy, các cuộc căng thẳng của cả hai anh chị chỉ xoay quay vấn đề về tiền. Nhiều lần tôi đến chơi chị cũng không kiêng nể mà mắng anh xơi xơi: “Chồng bạn tôi mỗi tháng kiếm cả trăm triệu mua xe ô tô cho vợ, xây nhà cho bố mẹ vợ ở quê. Còn anh suốt ngày làm việc, cả ngày làm việc, đến tối cũng làm việc nhưng lương 5 triệu, thử hỏi lấy gì để sống?”.

Chỉ 3 năm sau ngày cưới chị dâu tôi đơn phương gửi đơn ly hôn ra tòa, nhường quyền nuôi con gái mới chỉ 2 tuổi cho anh. (Ảnh minh họa: Sohu).

Mỗi lần như thế, nhìn ánh mắt buồn rười rượi và khuôn mặt bất lực của anh trai, tôi thương vô cùng. Dẫu vậy tôi chỉ nghĩ họ giận dỗi rồi “gương vỡ lại lành”. Nhưng không, chỉ 3 năm sau ngày cưới chị dâu tôi đơn phương gửi đơn ly hôn ra tòa, nhường quyền nuôi con gái mới chỉ 2 tuổi cho anh.

Lý do chị bỏ anh trai tôi là vì nghèo. Chị dứt khoát dứt áo ra đi dù bố mẹ tôi van chị suy nghĩ lại vì con bé còn quá nhỏ, chị mặc kệ lời khẩn cầu tuyệt vọng níu kéo của anh. Thực tế, chị đã có người khác. Người mới của chị nghe đâu là đại gia giàu có. Họ có điều kiện kinh tế, mua cho chị một căn chung cư cao cấp, sắm sửa đồ đạc đắt tiền cho bố mẹ chị ở quê. Chị cũng nghỉ việc ở chỗ làm, cắt đứt liên lạc với bạn bè cũ.

Chị lột xác đến khó tin. Không chỉ ăn vận lộng lẫy, trang điểm đậm hơn, chị cũng nâng mũi, cắt mí… thần thái sang chảnh không còn là một “bà mẹ bỉm sữa” tuềnh toàng, tất bật ngày nào.

Advertisement
Advertisement
Advertisement

Về phần anh trai tôi, gần như một tháng đầu sau ly hôn anh lúc nào cũng say xỉn, gương mặt luôn thất thần, u uất. Cũng may là nhờ cô con gái bé bỏng líu lo như chim hót ở bên nên anh trai tôi mới vực dậy được tinh thần.

Anh làm việc điên cuồng. Không chỉ làm các dự án ở cơ quan, anh cùng người bạn khởi nghiệp về công nghệ bên ngoài.

Sau khi ly hôn, chị rất ít liên lạc với anh và gia đình tôi. Tiền trợ cấp cho con ban đầu còn đều đặn, sau tháng có tháng không. Điều này gia đình tôi cũng không gây áp lực cho chị vì hoàn toàn có thể lo được chu toàn cho bé.

Cách đây một tháng, tôi bất ngờ khi được một người bạn cũ gửi cho xem clip chị bị đánh ghen giữa phố. Hóa ra, người mới của chị đã có gia đình, vợ con đuề huề nhưng vẫn giấu gia đình mua vui bên ngoài.

Nghe đâu, chị dâu cũ của tôi cũng không hề biết điều này. Vị đại gia kia nói dối là đã ly hôn vợ và đang độc thân. Vụ đánh ghen ầm ĩ được chia sẻ khắp nơi, khiến chị dâu cũ của tôi sốc tâm lý phải khóa facebook, nhập viện điều trị.

Không hiểu sao nghe câu chuyện của chị, tôi không hề thấy hả hê như mình tưởng mà lại thấy buồn, nuối tiếc. Giá như chị dâu tôi biết trân quý hạnh phúc của gia đình thì có lẽ bây giờ chị sẽ không phải gặp điều đáng tiếc như vậy, cháu gái tôi cũng sẽ vẫn có đầy đủ một gia đình hạnh phúc trọn vẹn cả bố, lẫn mẹ.

Ngược lại với chị, sau sóng gió anh trai tôi hiện giờ rất ổn. Công việc thuận lợi, anh cũng đã tự mua được một căn nhà riêng cho hai bố con. Trước sự động viên của gia đình, anh mở lòng tìm hiểu những người phụ nữ khác.

Sau vụ đánh ghen ầm ĩ, chị dâu cũ của tôi cũng có gọi điện, nhắn tin cho anh tôi nói rất hối hận và “không còn mặt mũi” nào để gặp lại con gái. Chị nhờ anh chăm sóc con, nói sẽ chuyển đến một thành phố khác để sinh sống, bắt đầu lại cuộc sống.

Tôi luôn tin vào “nhân – quả”, chỉ cần ta sống tốt ông trời nhất định không phụ lòng. Câu chuyện của chị dâu tôi có lẽ là bài học cho những người phụ nữ không biết trân quý hạnh phúc bên cạnh mình.

Nếu chị kiên nhẫn, đồng hành cùng anh tôi trong giai đoạn khó khăn, vất vả thì hiện giờ chị cũng đang được hưởng thành quả mà anh đạt được. Hạnh phúc bền chặt phải được xây dựng từ những năm tháng gian khó đồng hành cùng nhau. Ngược lại nếu tình yêu chỉ được xây dựng trên cơ sở vật chất, tiền tài thì sớm muộn cũng tan vỡ.

Advertisement

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

G-6DZ4XLCPXX